Message Board:

DISCLAIMER:    This board is not connected to any organization.  All messages are solely the personal opinions of the posters. We are not responsible for any postings (or the resulting side-effects) that are expressed on this board.  Posters, please confine your discussions to subjects concerning the study of Buddhism.    


Poster:  Phúc Sơn         Reply   Post Message
Date: Sat Nov 19 14:08:36 2005
Subject:  "im sang oc"
Post No:  2316     Reply to:   2309

Bạn im sang oc viết như vầy:

##Pháp môn Tịnh Độ thật nhiệm màu và là 1 pháp môn cứu độ cho tất cả chúng sinh thời mạt pháp. ##

Tổ Ấn Quang có câu"
"Chín cõi chúng sinh, rời pháp này, trên khó nỗi viên thành quả giác,
Mười phương chư Phật, bỏ pháp môn này, dưới không thể độ khắp quần mê"

Chín cõi chúng sinh là súc sinh, ngạ quỷ, địa ngục, a-tu-la, người, trời, duyên giác, thanh văn, bồ tát.
Không những trời người ngạ quỷ được nhờ pháp môn này mà chứng quả, đến ngay các hàng nhị thừa, nhẫn đến bậc đẳng giác bồ-tát như đức Phổ Hiền mà cũng còn phải nương vào pháp môn này để mau thành chính giác.
Tu các môn khác, chư Tổ ví như trèo ngược lên núi, con kiến đục suốt thân cây tre, trải qua bao thời gian khó khăn. Tịnh Độ môn như là thuyền xuôi dòng thuận gió, con kiến đục ngang thân cây tre mà ra.

Ngài Xá Lợi Phất, bao kiếp trước, tu tới bậc Lục Trụ ( bậc Trụ số 6, 1 bậc trong 51 bậc thang mà các vị bồ tát phải trải qua, trước khi thành Phật: thập tín, thập trụ, thập hạnh, thập hồi hướng, thập địa, đẳng giác). Có người bà-la-môn tới xin con mắt, ngài Xá Lợi Phất lấy mắt ra cho. Lại xin con mắt kia, ngài cho nốt. Người bà-la-môn vất 2 tròng con mắt xuống đất, đạp chân lên và mắng mỏ. Ngài Xá Lợi Phất chịu không nổi nên thối thất bao nhiêu công phu tu hành.

Cầu vãng sinh Tịnh Độ không phải là hèn nhát, tránh khó nhọc. Mà là mong cầu sớm thành quả Phật, chóng độ chúng sinh. Vì ngày thường, chúng ta vẫn tụng: chúng sinh vô biên thệ nguyện độ. Nếu không thành Phật, thì không thể nào độ hết thẩy chúng sinh được, thì lời nguyện kia thành lời nguyện hão huyền, làm cho chúng sinh mất hy vọng vào mình.

Trong Tịnh Độ Thập Nghi Luận có câu hỏi đầu tiên như vầy:

Hỏi:- Chư Phật Bồ Tát lấy đại bi làm sự nghiệp. Vậy người đã phát tâm Bồ Đề, nếu muốn cứu độ chúng sanh, chỉ nên nguyện sanh trong ba cõi, ở nơi đời ngũ trược, vào ba đường ác mà cứu khổ cho các hữu tình. Tại sao chúng ta đã học theo Phật, lại xa rời chúng sanh, tự sống riêng một cuộc đời yên ổn? Đó có phải là thiếu lòng từ bi, chuyên lo tự lợi và trái với đạo Bồ Đề chăng?

Đáp:- Bồ Tát có hai hạng. Thứ nhất, bậc tu Bồ Tát Đạo đã lâu, chứng được Vô Sanh Pháp Nhẫn. Với những vị nầy, đem lời đó trách thì đúng. Thứ nhì, bậc chưa chứng Vô Sanh và hàng phàm phu mới phát tâm Bồ Tát. Những vị sau nầy cần phải thường không rời Phật, mới thành tựu được nhẫn lực và có thể ở trong ba cõi, vào nơi đời ác để cứu độ chúng sanh. Cho nên Luận Trí Độ nói: 'Hạng phàm phu còn đủ mọi sự ràng buộc, dù có lòng đại bi, nhưng vội muốn sanh trong đời ác để cứu chúng hữu tình khổ não, đó là điều không hợp lý.' Tại sao thế? Vì trong cõi đời ác trược, nghiệp phiền não mạnh mẽ lẫy lừng. Khi ấy, mình đã không có nhẫn lực, tất tâm sẽ tùy cảnh mà chuyển, rồi bị sắc, thanh danh, lợi trói buộc, sanh ra đủ nghiệp tham, sân, si. Chừng đó tự cứu đã không rồi, nói chi là cứu chúng sanh? Giả sử được sanh trong cõi người thì cảnh xấu ác kẻ tà ngoại dẫy đầy, người chánh chơn khó gặp, cho nên Phật Pháp không dễ gì nghe, Thánh Đạo không dễ gì chứng.

Nếu người nhân bố thí, trì giới, tu phước được làm bậc quyền quý, mấy ai không mê đắm cảnh giàu sang, buông lung trong trường dục lạc?

Lúc đó dù có bậc Thiện Tri Thức khuyên bảo, họ cũng không chịu tin làm theo, lại vì muốn thỏa mãn lòng tham dục của mình, nương quyền thế sẵn có, gây ra nhiều tội nghiệp. Đến khi chết rồi, bị đọa vào tam đồ trải qua vô lượng kiếp, khi khỏi tam đồ, sanh được làm người, phải thọ thân bần tiện; nếu không gặp Thiện Tri Thức lại mê lầm gây tội ác, rồi bị đọa nữa. Từ trước đến nay chúng sanh luân hồi đều ở trong tình trạng ấy. Đây gọi là Nan Hành Ðạo vậy. Kinh Duy Ma cũng nói: 'Chính bịnh của mình còn không tự cứu được, đâu có thể cứu được bịnh cho kẻ khác.'

Luận Trí Độ cũng nói: 'Ví như hai người, mỗi kẻ đều có thân nhân bị nước lôi cuốn; một người tánh gấp nhảy ngay xuống nước để cứu vớt, nhưng vì thiếu phương tiện nên cả hai đều bị đắm chìm. Một người sáng tỉnh hơn vội chạy đến lấy thuyền bơi ra cứu vớt, nên cả hai đều không bị nạn trầm nịch.' Bậc Bồ Tát mới phát tâm vì chưa đủ nhẫn lực nên không thể cứu chúng sanh, cũng như người trước. Những vị Bồ Tát thường gần gũi Phật chứng được Vô Sanh Nhẫn, mới có thể nhập thế và cứu độ vô lượng chúng sanh cũng như người sau. Như trẻ thơ không nên rời mẹ, nếu rời mẹ thì hoặc rơi vào hầm giếng, té xuống sông đầm, hoặc đói khát mà chết. Lại như chim non chưa đủ lông cánh, chỉ có thể nhảy chuyền theo cành cây; đợi chừng nào lông cánh đầy đủ, mới có thể bay xa, thong thả vô ngại. Phàm phu không nhẫn lực, chỉ nên chuyên niệm Phật A Di Đà cho được nhất tâm, đợi khi tịnh nghiệp thành tựu, lúc lâm chung sẽ được Phật tiếp dẫn vãng sanh, quyết định không nghi. Khi thấy Đức A Di Đà chứng quả Vô Sanh rồi, chừng ấy sẽ cỡi thuyền Pháp Nhẫn vào biển luân hồi cứu vớt chúng sanh, mặc ý làm vô biên Phật sự.

Cho nên bậc bi tâm hành giả, như muốn giáo hóa nơi địa ngục, vào biển trầm luân, nên chú ý đến nhân duyên cầu sanh Tịnh Độ. Điều nầy Thập Trụ Tỳ Bà Sa Luận gọi là Dị Hành Đạo.

2317<--Next   Previous-->2315   View top 40 messages