Message Board: |
DISCLAIMER: This board is not connected to any organization. All messages are solely the personal opinions of the posters. We are not responsible for any postings (or the resulting side-effects) that are expressed on this board. Posters, please confine your discussions to subjects concerning the study of Buddhism. |
Poster: Vạn Pháp Reply Post Message Date: Fri Oct 4 23:47:15 2002 |
Subject: Phật Học, Học Phật |
Post No: 1063 Reply to: 1062 |
Tiếp Theo Phần Reply 1062 Chính cái đặc-tính ấy khiến cho Vua cha lo sợ, vả lại lúc mới sinh ra Thái-tử, các thầy Tướng-số đă đoán sau nầy Thái-tử sẽ ly-gia thoát-tục. Như vậy, Vua cha cần phải trước lo dứt ( hậu-hoạn ), tṛng lên đầu Thái-tử cái ách Gia-Đ́nh: Siddhartha cần phải lấy vợ gấp ! Muốn ràng buộc Thái-tử quyến luyến cuộc đời trần tục, Vua Cha càng ngày càng cho tăng nhửng thú vui quyến rũ của xác thịt… Nhưng, Thái-tử dù đă được nuông chiều và nuôi trong nhung lụa vàng son, đầy xa-hoa trụy lạc vẫn không bị say đắm sa-đọa, mà lại c̣n làm cho ḷng càng thêm chán ghét! Cảnh phú quư cực độ…. Đă giúp cho Người thấy rơ cái tầm thường tẻ-nhạt của nhục-dục và cái trống rỗng vô nghĩa của cuộc đời ích kỷ! Có sống trong phú-quư, rồi khinh phú quư, mới thật là người khinh phú-quư Tánh ham suy-nghĩ khiến Người bao giờ cũng phóng tầm con mắt ra xa hơn hiện tại, nên dễ thấy rơ được cái chỗ cuối cùng cũng như cái chỗ khởi đầu của sự vật vậy, nghĩa là thấy được cái Nhân và cái Quả của việc đời. Và chính cái Óc Nhân-Quả ấy khiến sau nầy Người suy t́m ra được cái Nguyên-nhân của Đau-Khổ. Câu chuyện bốn lượt dạo chơi ra bốn cửa thành, giúp cho ta thấy rơ cái óc nhân-quả ấy đă bắt đầu hướng Thái-tử vào con đường ly-gia xuất-tục sau nầy. Lần đầu tiên dạo chơi ở cửa thành phía Đông, Thái-tử trông thấy một ông cụ già lụ-khụ, đầu tóc bạc phơ, chỉ c̣n có da bọc xương... Thấy người mà gẫm đến ḿnh: trẻ rồi lớn, lớn rồi già…! Trở về cung, Người măi ngùi-ngùi. Lần khác dạo ra cửa thành phía Nam, Thái-tử gặp một người bịnh, nằm rên la thảm thiết quá! Trở về cung Thái-tử cũng măi ngùi-ngùi về cái khổ của bệnh tật hằng ngày bao vây con người không buông tha cho một ai cả thảy. Lần khác nữa dạo ra cửa thành phía Tây, gặp một đám tang: thân bằng theo sau khóc than thảm thiết quá ! Trở về cung, Thái-tử lại càng thêm xúc-động về cái lẽ vô-thường của số kiếp con người: trẻ rồi lớn, lớn rồi già, già rồi bệnh, bệnh rồi chết… Sinh, Lăo, Bệnh, Tử: Khổ ! Lần thứ tư, dạo ra cửa thành phía Bắc, Thái-tử gặp một người mặc áo vàng… đi đứng khoan-thai, vẻ người điềm-đạm ung-dung! Đó là một vị tu-hành. Ư xuất-gia t́m Đạo đă bắt đầu chuyển-mạnh trong ḷng người. Truyền rằng sau khi Thái-tử trở về cung, th́ quan hầu báo tin vợ Thái-tử mới sinh được một đứa con trai. Thay v́ tỏ vẻ mừng như mọi người, Thái-tử sầm nét mặt, than: “ Lại một sợi dây xiềng-tỏa thêm nữa ! “ Và có lẽ cái tin của đứa trẻ vừa sinh đă thúc giục Thái-tử phải mau cương quyết ly-gia cát-ái để mà bớt những giây ràng-buộc của t́nh thương. Rồi đương đêm, Thái-tử sai chàng Chamda người giữ ngựa, thắng ngựa Kanthaka, cương quyết cùng trốn ra cửa thành phía Bắc. Xin Xem Phần Kế Tiếp..... |